Mỗi loài hoa lá cỏ cây trong cuộc sống đều gắn liền với những câu chuyện buồn vui khác nhau. Trong bài viết dưới đây Hoa Sài Gòn xin được giới thiệu đến bạn sự tích loài hoa bâng khuâng, cùng theo dõi để hiểu rõ hơn về loài hoa có màu tím buồn man mác này bạn nhé!
Đó là một vùng đất xa xôi với cuộc sống yên bình, mọi người chung sống với nhau hòa hợp và dường như chẳng có cãi vã to tiếng gì. Cuộc sống cứ thế trôi đi bình thản và êm đềm
Khi ấy trong vùng có một cô gái được trời phú cho làn da trắng như trứng bóc, cho mái tóc đen lay láy, đôi môi căng mọng như quả hồng quân. Vẻ đẹp của cô nàng khiến cho biết bao nhiêu chàng trai trong vùng đã si mê say đắm.
Ngày ngày nàng đi vào rừng tìm nấm về ăn và thường xuyên tìm những bông hoa dại và đuổi theo đàn bướm bay khắp trong rừng. Cuộc sống của nàng rất đỗi bình dị và cũng khá bay bổng, mơ mộng. Rồi nàng thường dừng chân bên cạnh con suối mà nhìn ngắm dung nhan sắc đẹp trời bạn cho mình.
Cô luôn tự hào và có phần kiêu ngạo vì cô cho rằng vẻ đẹp của mình là đẹp nhất, đẹp không ai sánh bằng mình. Và vẻ đẹp ấy chỉ có chàng trai cưỡi con ngựa bạch mã đem bó hoa tươi tặng cho người thương là nàng mới có thể xứng với nàng.
Và cứ như thế ngày này qua ngày khác, cô đều tự cho mình cái quyền tự cao tự đại về vẻ đẹp của mình cũng như bắt đầu hình thành nên trong đầu suy nghĩ rồi sẽ có một ngày sẽ có 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú đến tìm nàng, và cầu hôn nàng.
Nàng cứ sống trong suy nghĩ đó của mình, và từng ngày từng ngày suy nghĩ đó khiến cho cô càng trở nên hoang tưởng và luôn tìm kiếm cho mình một tình yêu lãng mạn và xứng đôi như thế.
Vì thế mà nàng đã khước từ rất nhiều lời ước thề, và cầu hôn cùng với tấm chân tình của biết bao chàng trai khác trong vùng. Vì nàng không biết đó có phải là chàng hoàng tử mà nàng đang mong đợi hay không? Hay liệu rằng nếu người đến sau đẹp hơn người này, tài giỏi hơn người này thì đó quả là điều đáng tiếc nuối cho nhan sắc của mình.
Nên hết người này đến người khác, dù có đẹp trai hay tài giỏi như thế nào thì nàng vẫn cứ từ chối, rồi lại nuôi giấc mộng về người đến sau sẽ tốt hơn đẹp hơn người đến trước.
Dần dần, các chàng trai trong vùng và các những người vùng khác không còn để ý đến cô nữa, họ cho rằng sẽ không có gì có thể làm thay đổi được suy nghĩ và phá vỡ được giấc mộng đó dù cho mình có đẹp trai và tài giỏi đến nhường nào.
Năm tháng dần trôi đi, cô gái vẫn nuôi giấc mộng đó của mình mà chẳng hay biết mình đã bước qua cái tuổi 30. Cái tuổi đã không còn phải là trăng tròn nữa rồi, sự xinh đẹp trên khuôn mặt của cô không còn nữa, nó đã bắt đầu già nua đi. Nhưng không hiểu sao cô vẫn nhất quyết từ chối và cự tuyệt tình yêu của những người đến với cô mà đợi chờ hình bóng của một chàng hoàng tử cưỡi ngựa bạch mã tay cầm bó hoa đến tặng cho mình.
Và rồi cô đã trở thành một người đàn bà không có chồng, sống lặng lẽ và cô quạnh 1 mình mình trong căn nhà gỗ nhỏ. Không chồng, không con, không người thân thích, chỉ có cô và giấc mộng hão huyền mơ tưởng của cô là vẫn luôn bên cô.
Khi cô gái chết đi người ta chôn cất cô ngay cạnh khu vườn nhỏ của cô và kì lạ đến mùa xuân người ta thấy trên nấm mộ ấy nở ra một loại hoa màu tím biếc. Chúng luôn vươn thân mình ra xa khỏi cái gốc giống như đang cố gắng tìm kiếm 1 điều gì đó tốt đẹp hơn. Và thế là người ta người ta gọi đó là bông hoa bâng khuâng. Bông hoa dành cho những mơ mộng hão huyền, những mơ tưởng chỉ có thể xảy ra trong hư vô.
Phải chăng cô gái biết chấp nhận 1 chút và bớt mơ mộng 1 chút thì có lẽ rằng cô đã có những giây phút hạnh phúc của 1 tình yêu đong đầy, tình yêu chân thành của những chàng trai dành cho mình. Nhưng thật đáng tiếc cái giấc mộng xa vời về 1 người yêu lí tưởng kia của cô đã khiến cô trở thành một người đàn bà không chồng và ra đi trong cô đơn.